Thứ Bảy, 15 tháng 4, 2017

Buông.




Đức Phật hỏi một vị Sa môn "Tuổi thọ của con người dài trong bao lâu?", Sa môn trả lời ""Chỉ dài bằng một hơi thở". Đức Phật nói "Đúng vậy. Ông là người hiểu đạo" (trích trong Kinh Tứ Thập Nhị Chương).

Nguyễn Du viết "Trăm năm trong cõi người ta...", "trăm năm" cõi người ngắn hay dài? Trăm năm chắc là dài lắm, đến một thế kỷ, biết bao nhiêu chuyện xảy ra trong một thế kỷ đó. Nhưng "trăm năm" cũng chỉ bằng "một hơi thở", ai đã sống qua cái ngưỡng sáu mươi, bảy mươi... chắc biết, thời gian qua nhanh lắm, nhanh như "vó câu qua cửa sổ", người ta ví tuổi tác như bước đi của con ngựa, lúc còn trẻ tuổi hai mươi, ba mươi thời gian trôi qua như con ngựa đi bước một, lúc trung niên bốn mươi, năm mươi thời gian trôi qua như con ngựa đi nước kiệu, đến sáu mươi, bảy mươi trở đi là lúc con ngựa phi nước đại, thoắt đã một tháng, đã một năm...

Vậy mà trong cõi ta bà này bây giờ quá nhiều chuyện khiến ta phải lo nghĩ, từ những chuyện "đại đại sự" của thế giới xảy ra ở đâu đó xa lắc, cho đến chuyện "đại sự" "trung sự", "tiểu sự"... của quốc gia. của gia đình, của bản thân... thần kinh nào mà chịu cho thấu...

Một trong những triết lý quan trọng của nhà Phật là "Hãy buông xả", buông được cái gì cứ buông, nhà cửa, cái máy tính, điện thoại lâu lâu còn phải dọn dẹp bớt cho thông thoáng, huống hồ là cái "trí nhớ nhỏ nhoi" của con người ("trong trí nhớ nhỏ nhoi, không còn ai còn ai...", lời trong một bài hát của Trịnh Công Sơn).

Có người buông bằng cách đi du lịch đâu đó vài ngày, tắt điện thoại, tắt mạng, không có kêu gọi, nhắn nhó, chát chít, phây phiếc... gì nữa, có điều kiện làm được thì thật tích cực. Nhưng không phải ai cũng làm được điều đó, riêng tôi nếu có thời giờ đi cùng gia đình, người thân đâu đó, thăm thú vài thiên nhiên, vài cảnh chùa, không có thời giờ nhiều tôi sẽ làm một việc gì đó, đọc vài trang sách, đi uống cà phê, có thể với một người bạn mình trò chuyện được, có thể chỉ một mình ra vỉa hè bờ kênh Nhiêu Lộc, kêu một ly cà phê, ngồi nhìn trời nhìn đất...

Chúa cũng đã nói "Chuyện của ngày mai hãy để cho ngày mai lo...".

Cuối tuần chúc các bạn vui vẻ...

2 nhận xét :

  1. Ai cũng biết là không thể ôm đồm mãi. Đến tuổi nào đó, lực bất tòng tâm. Muốn đi không đi được, muốn ăn không ăn được,... Tuy vậy người đời thường không biết điểm dừng, không biết buông xả. Có vị về hưu rồi, không biết làm gì, cứ đến cơ quan làm "cố vấn"! Có người sắm ô tô, nhà lầu, nhưng còn cố sắm thêm ô tô, nhà lầu nữa. Có anh đã có mấy chục tỉ, lại cố thành trăm tỉ, ngàn tỉ... Mà làm bằng cách nào giàu nhanh vậy? Chỉ có ăn cướp của dân, tham nhũng, lợi ích nhóm...Cuối cùng thì sa lưới pháp luật. Cuối cùng thì dân nguyền rủa, phỉ nhổ...Suy cho cùng đều là do THAM, không biết BUÔNG mà thôi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhận định của bác Vũ Nho quá chuẩn luôn, thế mới biết lòng THAM nó hại con người như thế nào.

      Xóa

:) :( :)) :(( =))