Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016

"Hãy cứ bước tới".

Ảnh Internet.

Sáng nay (24-2) trong chương trình Cafe Sáng trên tivi, có một thông tin làm tôi thích thú, ấy là những hình ảnh Tổng thống Obama và Phu nhân của nước Cờ Hoa, tiếp một cụ bà "Bách niên giai lão", đã 106 tuổi tại Nhà Trắng.

Nhà Trắng là một nơi phải nói là nghiêm mật, sang trọng, quý phái... vào bậc thượng thừa trong thiên hạ, và đối với Tổng thống xứ Cờ Hoa, cho dù là kẻ căm thù tư bản tới tận xương tủy, cũng không dám phủ nhận là không danh giá, quyền lực... bá chủ thế giới... Thế mà nhìn những hình ảnh vợ chồng Tổng thống tiếp bà cụ 106 tuổi nơi Nhà Trắng, tôi cứ nghĩ đây là một khung cảnh gia đình bình thường. Căn phòng tiếp khách (dù bà cụ không phải khách VIP) nhưng dù sao cũng là phòng trong Nhà Trắng trông thật giản dị, có lẽ nhìn còn thua cảnh mấy nhà giàu bậc trung nơi phim ảnh xứ ta. Nói chi đến phủ này phủ nọ sơn son thếp vàng, ghế bàn rồng phượng (dĩ nhiên đây chỉ là cách nói ước lệ, chỉ sự vương giả nơi mình chứ Âu Mỹ không dùng rồng phượng), có chuyện là thấy các loại hoa giăng kín tới trần.

Nhìn hình ảnh Tổng thống Obama và Phu nhân tay trong tay với bà cụ, tôi có cảm tưởng đây là một cuộc họp mặt gia đình, nơi con cháu gặp lại cha mẹ, ông bà mình trong ngày nghỉ cuối tuần. Không có vẻ gì đây là một "vinh dự" cho bà cụ khi được vào Nhà Trắng gặp người đứng đầu thế giới. Khung cảnh ấm cúng, không thấy lễ nghi rườm rà, cũng chẳng thấy có diễn văn ca tụng.

Một ấn tượng khác, rất ấn tượng là nơi cụ bà 106 tuổi. Khi được vợ chồng Tổng thống Obama hỏi bí quyết nào để cụ sống đến tuổi ấy? Cụ đã trả lời "Hãy cứ bước tới". Câu trả lời thật ngắn gọn và thật tuyệt, tuyệt ở chỗ ở tuổi 106 bà cụ còn rất minh mẫn, trả lời rất trôi chảy. Tuyệt ở chỗ bà cụ đã trả lời theo suy nghĩ của mình, rất đơn giản, chắc chẳng có ai "mớm" trước cho bà câu trả lời trí tuệ hơn khi thấy bà còn minh mẫn, chẳng hạn như nhờ tôi sống đạo đức, ăn uống vệ sinh, điều độ, gia đình con cái hiếu thảo, hòa thuận, luôn chấp hành tốt mọi chủ trương của nhà nước... Cũng không thấy Tổng thống Obama nhắn nhủ, hay thuyết giáo gì cho cụ nghe (điều ta thường thấy khi các lãnh đạo xứ mình gặp gỡ các bô lão, hay một giới nào đó).

"Hãy cứ bước tới", cám ơn câu nói giản dị nhưng lại như một Thông điệp của cụ bà 106 tuổi tít tận trời Tây trời Mỹ. Và cho dù tuổi già có tật hay nhìn lại phía sau, mỗi buổi sáng tôi sẽ nhẩm lại câu nói này của cụ.



26 nhận xét :

  1. He he he... Chúc mừng năm mới bác Hiệp!
    Giá bà cụ có dùng mạng xã hội, tôi mách cụ rằng bí quyết sống lâu là thi thoảng vào trang bác Hiệp, bác Bu,...Vui thì sống lâu thôi! Tiếc là cụ chả thèm đọc, chả thèm cố vấn cố veo hay quân sư quạt mo, quạt máy... Nhưng mới thấy là dù thế nào, thì sống lâu và minh mẫn cũng không thể dùng tiền hay dùng quyền mà có được! Cái đó do cụ Gỗn hay ông Trời quyết định! Ông bà Obama có một thái độ văn hóa là kính trọng người già. Mà cái này thì cũng giống như phương Đông : Kính già, già để tuổi cho. Không biết ông bà ấy có ông cố vấn nào chỉ dẫn hay tự làm. Dẫu sao tôi cũng ngả mũ trước hành vi văn hóa đó!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đầu năm được bác Vũ Nho vào cười ròn rã như vậy là vui quá, cám ơn bác rất nhiều. Sống lâu mà còn đi đứng, minh mẫn như cụ thật hay phải không bác?
      Cũng không biết có phải là tính cách của vợ chồng ông TT, hay do các cố vấn của ông. Nhưng tôi nghĩ với những nguyên thủy quốc gia Âu, Mỹ văn minh và tiên tiến như thế, họ có thừa thông minh, tri thức, trí thức, lịch sự... trong cách đối nhân xử thế.
      Ngả mũ chào theo bác Vũ Nho luôn.

      Xóa
  2. Bác Hiệp phấn đấu sống thêm...nửa thế kỉ nữa để bước vào căn phòng ấm áp nơi Nhà trắng đó bác nhé. Không biết lúc đó bác sẽ trả lời tổng thống nước Kờ hoa như thế nào nhỉ? Chắc là:" Hãy đọc và viết!" Hi hi...
    Hôm về quê ăn rằm, em có đến 3 cụ bà. Một cụ 86 thì bảo: "Mới tí tuổi đầu mà trời ni đã nhức mỏi hết chân cẳng cháu à". Em bảo cụ: "Trời rét a ri, cháu còn nhức mỏi hết cả toàn thân đấy cụ ơi!". Một cụ 93 tuổi than phiền: " Khổ, dạo ni đi đứng chậm chạp, tết nhất chỉ loanh quanh có mấy nhà, nỏ đi được mô ngái." Em bảo: "Con 50 mà tết cũng chỉ muốn nằm nhà, nỏ muốn đi mô cụ à." Một cụ năm nay 102 tuổi, vẫn ra bắt tay, hỏi han: "Mi con cái nhà ai? Về lâu chưa?" Rồi bảo: " Bà dạo ni mắt mũi hơi mờ, nhìn không rõ lắm nữa, nhiều khi nỏ biết ai với ai." Rồi cụ cười sảng khoái. Nói chuyện với các cụ vui hơn tết bác ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hà hà, cuối đời mà được đứng xa xa dòm Nhà Trắng thôi cũng là đại hạnh rồi Nhật Thành. "Hãy đọc và viết", đúng quá, đúng quá, câu này cũng quá hay. Cứ đọc và viết đi để cho mình còn phải suy nghĩ (nhưng có chủ đích chứ không vẩn vơ), cái đầu nó đỡ cùn mằn. May bây giờ có cái nhà mạng này chơi sộp, dựng lên cái sân chơi miễn phí cho mình gõ bàn phím. Được dăm ba người bạn như NT thỉnh thoảng ghé thăm là thấy vui, cũng qua được ngày tháng.

      Câu chuyện về quê ăn tết gặp 3 bà cụ của NT hay lắm, sao không viết thành bài?

      Xóa
    2. Dạo này NT già rồi hay sao ấy mà tự nhiên lười viết bác ạ.Chắc lão hóa cả đầu và tim mất rồi. Giờ đi hóng chuyện thiên hạ thôi bác Hiệp ơi!
      Hôm rằm NT có ý định trên đường về ghé qua nhà mẹ của lão Tân chơi và mừng tuổi cụ. Nhưng gọi điện cho lão hỏi nhà thì lão bận không nghe máy. Nếu không thì đã thăm được 4 cụ ngày đầu năm kể cũng vui. Chuyện của 3 cụ khi về NT cũng định viết nhưng không chụp được tấm hình nào, sợ "nói không có sách, mách không có chứng".

      Xóa
    3. Ậy,lười viết không phải là già, ai cũng vậy, lúc có hứng gì cũng viết được, lúc mất hứng... sờ mòn bàn phím cũng chẳng ra nổi một chữ, chuyện này cũng thường, trời còn có lúc mưa lúc nắng mà NT. Thôi thì cứ đi hóng chuyện thiên hạ cũng hay.

      Hôm đọc bên Lão Tân thấy cụ chiến đấu lắm, thượng thọ rồi mà vẫn một mình tự lo, con cháu lâu đi xa về vẫn còn nhìn mặt tỏ tường. Phải rằm NT ghé thăm được cụ thì hay quá.

      Ồ, chuyện các cụ đâu cần gì hình ảnh thuyết minh, kể sinh động là được, chẳng lẽ không thấy ảnh các cụ bạn bè lại nghĩ NT bịa?

      Xóa
  3. người ta thì tử tế biết mấy còn nhà mình thì trịnh thượng biết mấy.

    Mấy hôm nay Saigon dậy sóng với các hành động nhỏ nhưng hiệu quả của bác Thăng, chợt nghĩ ông Hải lúc trước chẳng biết ổng làm gì khi ổng tại chức hay ổng chỉ biết cắp đít đi và về mỗi ngày....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xử sự đúng mực, lịch sự, có văn minh, văn hóa là chuẩn mực xã hội mọi thời, mọi nơi. Nói thì dễ nhưng làm không phải dễ. Chắc Bố susu cũng biết mới hôm qua ngay giữa thủ đô HN có ông mặc vét, ngồi xe hơi dừng đèn đỏ giữa ngã 4 đông người, thản nhiên vạch chim đứng tè vào con lươn giữa đường. Điều này nói lên cái gì? Một người bệnh hoạn thích khoe của? Một kẻ vô văn hóa? Hay lỡ kẹt quá? Với một gã lang thang đầu đường xó chợ đã kỳ, đàng này gã mặc vét ngồi xe hơi, có khi ngày ngày nhà hàng yến tiệc, hội họp... Đành rằng ta không thể lấy hình ảnh này để đại diện cho một xã hội, dù sao đây cũng là hình ảnh đường phố, nơi xô bồ. Nhưng những hình ảnh khác vừa qua ở đền phủ, chùa chiền, lễ hội, nơi văn hóa tâm linh... đánh đấm, chen lấn xô đẩy, cướp giật, mê tín đến độ u mê... (năm nào cũng lặp đi lặp lại), chung qui cũng chỉ để phục vụ cho chính bản thân mà bất chấp tất cả. Vì đâu mà nên nỗi?

      Có phải chính là cái như ông bà ta nói "Sống chết mặc bay tiền thày bỏ túi", của những con người vô cảm trên bất cứ lãnh vực nào của xã hội?

      Xóa
    2. bây giờ xã hội mình điên cuồng, mê muội với văn hóa tâm linh thì cái xã hội đó ko biết sẽ đi về đâu nữa...
      chắc cháu kiếm đường chuồn thôi...

      Xóa
    3. Văn hóa tâm linh thật sự cần cho xã hội đó Bố susu, nhưng không phải cái giả danh như bây giờ, vừa qua tìm được cái ấn gỗ cho là của đời Trần, không chịu xem xét thật kỹ để xác định xem có đúng thật là ấn Trần không? Có giá trị gì về khảo cổ, lịch sử... Đã vội toan tính phát ấn biện minh rằng cho thiên hạ hưởng lộc người xưa, mà quên phắt rằng người ta đang điên cuồng lên với mây cái ấn đã có. Nếu không có chuyện nhà đền thu tiền tỉ nhờ phát ấn, thì người ta có hào phóng "ban" ấn tràn lan không?

      Cứ du lịch bụi tìm đến thiên nhiên đi Bố susu, thế là được :-)

      Xóa
  4. Dạ , ngày hôm qua em cũng xem tin tức thời sự bên đây và cũng đã phải ôm bụng cười vì những câu hỏi ví dỏm của bà lão . Bà lão trông thật khỏe mạnh . Ở bên em các ông bà cụ ở chạng tuổi này nhiều lắm anh Hiệp ơi ...họ khỏe lắm và lái xe chạy cời cời luôn !!! Em có viết một bài cũng như hình ảnh mà em chưa có post vì còn phải chỉnh sửa ... thấy họ sống thọ mà em ước gì người thân của mình , nhất là mẹ em cũng sẽ được như thế ....

    Tổng Thống Obama và phu nhân của ông thật đáng mến và bình dân ghê anh Hiệp nhỉ ? Sắp tới ông sẽ hết nhiệm kỳ . Không biết nước Mỹ sẽ về đâu và tương lai của những người dân da màu sẽ thế nào đây nữa ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người Tây phương năng động ham hoạt động nên 80 vẫn còn lái xe hơi chạy ào ào, cái gì tự làm được họ vẫn làm, tuổi hưu hơn VN cả chục. Á đông vì "trọng già", thích hưởng nhàn nên già sớm. Tết có bà mợ bên bà xã đã 82 tuổi từ Canada về ghé thăm, còn mặc đầm trẻ trung.

      Họ bình dân vì họ thật sự là trí thức, còn ở ta sang trọng trí thức nhưng lại thật sự... vô học, hì hì!

      Xóa
    2. Dạ , em đồng ý với anh Hiệp lắm lắm ...hihi ..

      Xóa
    3. Hí hí! Nhất trí cao :-)

      Xóa
  5. Hay bác nhỉ , một cuộc gặp gỡ thân tình không màu mè bài bản kiểu lời lẻ sáo rỗng hay cường điệu ;
    106 tuổi bà vẫn "bước tới" , vậy mình cũng phải chạy theo thôi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hay thật đấy. Không hề có những lời có cánh của lãnh đạo.. nâng tuổi già lên tầm cao mới, hihi!
      Chạy theo cụ này có khi hụt hơi :-)

      Xóa
  6. Việt Nam mình thường gọi các vị bô lão như thế là "bà già gân" hoặc "ông già gân", còn ở Mỹ họ gọi là "bà hai nặc nô". Buổi sáng khi đi bộ ở CV Lê Văn Tám tôi cũng có quen một ông trên 80 tuổi mà vẫn ra chơi thể dục cùng đám hậu sinh, rất đáng ngưỡng mộ, và tôi đã gọi ông là "ông già gân".
    Không riêng gì khung cảnh của Tòa Bạch ốc ở Mỹ, nếu Bác Hiệp thường xem thời sự, Bác Hiệp sẽ thấy phòng họp nội các của Nhật Bản, của Anh, của Úc...v/v... rất giản đơn, trong khi đó Bác Hiệp thấy tất cả phòng tiếp khách của "đầy tớ nhân dân" tại Hà Nội trông rất "hoành tráng", nhưng người dân tại các nước Nhật, Anh, Úc có thu nhập rất cao, trái lại, dân VN vẫn còn nghèo rớt mồng tơi . Họ không biết xấu hổ nên sẽ "vẫn cứ bước tới" còn người dân phải "không nghe, không thấy, không nói" để được yên thân.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đùng là dân Saigon vẫn gọi các cụ thế này là già gân, dân Nam bộ có từ hơn thế nữa để chị cụ bà là Bà già giết giặc (có lẽ là giặc Tây xưa).
      Tôi cũng có coi trên tivi, càng nước giàu có văn minh người ta càng đơn giản (nhưng sang trọng), trong giao tiếp ngoại giao, còn các nước nghèo nghèo,thường màu mè, diêm dúa... cũng kiểu như nhà giàu xứ quê mới nổi, hình như vẫn chưa thoát khỏi cái mặc cảm tự ti của cái thuở còn khốn khó...

      Xóa
    2. Các bác nhà ta vẫn còn mê sập gụ tủ chè rồng bay phượng múa. Từ đồ đạc nhà cửa cho tới cách hành xử đều y vậy.

      Xóa
    3. Mê lắm cụ Nô. Cứ nhìn lễ hội xin ấn cầu quan thì biết dân ta mê làm quan cỡ nào.

      Xóa
    4. Nhớ có lần có việc đến văn phòng của một ông giám đốc cty về văn hóa xuất bản gì đó , ngồi nhìn lên kệ tủ trên đầu ông , thấy có một bức đỏ đỏ , vàng vàng ghi chữ Hán lộng trong tấm kính . Mình dốt đặc chữ Hán , lại thấy ông làm ngành văn hóa nên nghĩ chắc chữ gì hay lắm , bèn hỏi ông đó là chữ gì . Ông nói đó là ấn đền Trần , xin từ ngoài ấy vào . Cty ông thuộc loại nhỏ nhỏ thôi , không biết sau này ông có thăng lên Tổng cty không , hihi .
      Nói thiệt là mình cũng dị ứng với mấy cái phòng họp , hội trường lòe loẹt pa nô , biểu ngữ chữ nghĩa chằng chịt . Vừa rồi có một báo cáo của địa phương kể thành tích đã có sáng kiến tận dụng các tấm phông biểu ngữ , bích chương cũ trong năm để cắt may thành các túi đựng quà Tết , tặng các đối tượng chính sách trong dịp Tết , khì khì ...
      Đã có dịp vào các phòng họp của Nhật , chỉ đặt vùa đủ bộ bàn ghế ( Tokyo tấc đất tấc vàng ), bốn bức tường trống không , mọi người họp hoàn toàn tập trung vào công việc , chấm dứt họp là có một kết quả cụ thể . Đơn giản mà hiệu quả đối nghịch với cái rườm rà , lôi thôi , thiếu thực chất ...

      Xóa
    5. Hà hà, đúng tổ con chuồn chuồn, ấn đền Trần linh thiêng có khi Cty ông này đã thành Tổng Cty, và ông giám đốc đó đã thành Tổng GĐ. rồi.

      Cắt biểu ngữ, bích chương cũ thành túi đựng quà tết cho đối tượng chính sách? Lại là báo cáo điển hình thành tích? Chao ôi, tiết kiệm không đáng và không đúng chỗ. Nếu mình cầm cái bịch quà mà vỏ làm từ bích chương cũ thì chỉ thấy được cái tệ.

      Nói chung người văn minh họ chú trọng giải quyết công việc là chính, và nơi hội họp của họ lịch sự, trang trọng chứ không hình ảnh, tượng tiếc, trang trí lòe loẹt như xứ mình.

      Xóa
    6. người Nhật trong cuộc họp cãi nhau ủm tỏi để thống nhất công việc còn người Việt mình khi họp thì thống nhất đến khi làm thì cải nhau ủm tỏi.

      Xóa
    7. Haha, đúng tính cách người mình :-(

      Xóa
  7. Đúng là Mỹ, rất con người ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì hì, Mỹ nó thể, không lên gân cốt, văn minh kỹ thuật thế mà lại rất người :-)

      Xóa

:) :( :)) :(( =))