Hình 1: Bức phù điêu bên nhà ông bạn Bulukhin. Ảnh Bulukhin.
Bên nhà ông bạn Bulukhin đưa ra một entry, có hình bức phù điêu được câu con trai mang về từ Yangon (Myanmar) tặng. Bức phù điêu mang hình ảnh một vũ nữ Apsaras (tạm cho là như thế), như những vũ nữ Apsaras của Cambodge, tay cầm một chiếc cung trong tư thế đang giương bắn, nhưng cung không có dây và cũng không có tên, còn chân của vũ nữ bắn cung lại đang giẫm lên mũi tên. Bức phù điêu bằng bạc nổi bật trên nền nhung đen, ông bạn Bulukhin nói mặt trước, sau không hề có một hàng chữ nào chú thích cho hình ảnh. Nhìn trang phục như áo giáp, tay cầm cung, chân giẫm lên mũi tên, tuy hình ảnh trông như vũ nữ, nhưng với trang phục áo giáp, cung, tên, cho ta cảm tưởng là một chiến binh hơn là vũ nữ. Ông bạn Bulukhin nhờ các bạn đặt tên cho bức phù điêu này. Thật là khó.
Tấm hình cho ta thấy vũ nữ Apsaras trong tư thế cầm cung đã bắn mũi tên đi, vì tay đã buông lỏng đưa lên cao khỏi đầu, chứ không phải hình ảnh cánh tay nằm ngang với tâm điểm cây cung, và bàn tay nắm lại, trong tư thế nắm mũi tên chuẩn bị bắn. Một chân của bức phù điêu co lên cao, còn chân kia nhón gót, cả hai chân đều cong trong tư thế nơi những điệu múa mà ta thường thấy ở những bức tượng vũ nữ Apsaras. Toàn hình ảnh bức phù điêu cho ta cảm giác vũ nữ Apsaras sau khi bắn đi mũi tên, thì "cỡi" lên mũi tên, lướt đi và "múa" cùng mũi tên đang bay, chứ không phải đang giẫm đạp lên mũi tên nằm dưới đất.
Myanmar ngày trước được gọi là Miến Điện, Diến Điện (緬甸) theo cách gọi của người Trung Hoa, là một quốc gia vùng Đông Nam Á có đến khoảng gần 90% dân số theo Phật giáo hệ phái Theravada (Phật giáo Nguyên thủy), như các nước lân bang Thái Lan, Cam Bốt, Lào... Tấm hình bên trên mang tính đặc trưng của Phật giáo Nguyên thủy, bởi hình ảnh của vũ nữ Apsaras này khi đến những chùa ở Thái Lan, Cam Bốt, và cả những ngôi chùa Khmer ở vùng Sóc Trăng Nam bộ tôi đều nhìn thấy.
Hình 2&3: Ảnh nơi những ngôi chùa Khmer Nam bộ, trông giống như vũ nữ bắn cung trong bức phù điêu của ông bạn Bulukhin. Ảnh Internet.
Hình 4: Lễ hội ở một ngôi chùa Nam bộ, bên tay trái là một vũ nữ, mặc như trong bức phù điêu, bên tay phải có lẽ là hình ảnh Ông Tà (Neak Ta) của người Khmer. Ảnh Internet.
Trước khi thử diễn giải về bức phù điêu của bác Bulukhin, tôi cũng thử tìm hiểu về motif cung, tên trong văn hóa ở một vài nơi trên thế giới. Ở phương Đông (Trung Quốc), ta thấy có điển tích Hậu Nghệ dùng cung tên bắn rơi chín mặt trời, chỉ còn để lại một mặt trời như ta thấy ngày nay. Thần thoại Hy Lạp phương Tây có thần Eros, được coi như vị thần của tình yêu, là một vị thần sáng thế con trai của thần Hermes. Thần có hình dạng một cậu bé xinh xắn, có khi có đôi cánh. Với những mũi tên luôn luôn bắn trúng đích, thần Eros đã gây ra những đau khổ và vui sướng của tình yêu cho cả các vị thần lẫn người trần.
Hình 5: Hậu Nghệ bắn mặt trời. Ảnh Internet.
Hình 6: Thần Eros, thần tình yêu trong thần thoại Hy Lạp. Ảnh Internet.
Bắn cung ở Nhật Bản đã được nâng lên hàng Đạo, họ gọi là Cung đạo (Kyudo), như nhiều môn thể thao, nghệ thuật khác, Kiếm đạo, Nhu đạo, Trà đạo, Hoa đạo... Đối với người Nhật, Cung đạo rèn luyện cho con người phẩm chất kiên nhẫn, sức mạnh tinh thần, sự am hiểu, lòng kính trọng con người, việc bắn cung phải hoàn hảo trong từng động tác.
Hình 7: Cung đạo Nhật Bản. Ảnh Internet.
Ở Việt Nam ta có truyền thuyết nỏ thần của An Dương Vương, một phát bắn được cả chục mũi tên, nhưng đây là cái nỏ, một loại "máy bắn tên" trong truyền thống giữ nước, chứ không phải chuyện cung, tên trong nghệ thuật hay triết lý tôn giáo.
Trở lại chuyện bức phù điêu của ông bạn Bulukhin. Tôi cũng tìm được một tấm hình khác, cũng có những vũ nữ Apsaras tương tự như trong bức phù điêu của ông bạn Bulukhin, đó là tượng của 2 vũ nữ đang gánh một chiếc chuông, chiếc chuông cỡ trung bình ta thường thấy nơi những ngôi chùa Phật giáo.
|
Hình 8: Hai vũ nữ gánh chiếc chuông. Ảnh Internet. |
Như thế ta có thể khẳng định, đây là một vũ nữ Apsaras quen thuộc của Phật giáo Nguyên thủy, có trang phục trông như áo giáp thời xưa (trông như áo giáp chứ không phải là áo giáp), bởi hình ảnh bên trên là khiêng quả chuông, chứ không phải với cung tên. Vậy vũ nữ Apsaras này là ai trong Phật giáo Nguyên thủy? mà ta đã thấy hình ảnh khá nhiều nơi chùa của họ ở các nơi. Đây có phải là một vị thần của Phật giáo Nguyên thủy hay không?
Hình 9: Những vũ nữ Apsaras của Cambodge. Ảnh Internet.
Trong những sách vở về Phật giáo tôi có, do các vị Đại đức, Thượng tọa của mình viết, những quyển sách nói về những bức tượng, thần, pháp khí... lạ thay tôi không hề thấy một hình ảnh, hay một bài viết nào nói về vũ nữ Apsaras, và cũng khá lạ nữa, có vài quyển sách nói về các pháp khí trong Phật giáo, nhưng chỉ nói về những vật thông dụng, như chuỗi hạt, bình bát, chuông, mõ, khánh, tích trượng, thiền trượng... chứ không hề thấy nói đến các lọai binh khí như cung, tên, đao, kiếm... Kể cả tra trên các trang mạng của Phật giáo cũng thế. Những binh khí mà Phật giáo gọi là pháp khí như đao, kiếm, thương... trong các đình, đền người ta cũng hay trưng bày với tên gọi là
lỗ bộ.
Trong một buổi đi nghe Thượng Tọa Thích Lệ Trang (*) nói chuyện về đề tài Phật giáo ở chùa Phật Học Xá Lợi. Thượng tọa có kể câu chuyện, đại ý: một lần Thượng tọa có nghe một anh hướng dẫn viên du lịch dẫn một đoàn khách vào chùa, anh chàng đã thuyết minh cây kiếm cầm trên tay một vị thần Phật giáo đặt trong chùa là "vũ khí" thay vì phải nói là "pháp khí", ("weapons" thay vì là "Buddhist weapons").
Hình 10: Ông Tiêu (Tiêu Diện Đại Sĩ), một Hộ pháp của Phật giáo Đại thừa tay cầm kiếm. Ảnh Internet.
May thay, trên kệ sách có một quyển sách khác cho tôi những thứ mình muốn tìm. Đó lại là quyển sách của một tác giả người Pháp Louis Frédéric có tựa Tranh tượng & Thần phổ Phật giáo (**). Tôi có thể tìm thấy rất nhiều những vị thần mang hình ảnh phụ nữ của Phật giáo Đại thừa ở các quốc gia như Tây Tạng, Nhật Bản, Trung Hoa... Về bức tượng vũ nữ, sách viết:
"Apsaras là những thiên nhân, không được thờ phượng như là các thần linh, mà chỉ là những tòng nhân của các Devas (Devas là những vị thần chính thức cư ngụ nơi các tầng trời). Phần lớn đó là các nhạc công hoặc các vũ nữ, và được sử dụng rộng rãi trong việc trang trí các đền chùa, nhất là ở Thái Lan, Myanmar và Lào. Họ thường được biểu thị theo chính diện, đầu đội mũ miện, tay chắp lại, hoặc trong tư thế nhảy múa, hay đang sử dụng các loại nhạc khí. Ở Campuchia, họ thường là những vũ công được trang điểm kỹ lưỡng với nhiều vàng ngọc, châu báu và khỏa thân ở bán thân trên. Xuyên qua nghệ thuật Đông Nam Á có lẽ họ tượng trưng cho những thần đất đai và thần bảo trợ".
Như vậy chúng ta đã thấy, đây là những vũ nữ Apsaras được sử dụng để trang trí các đền chùa ở Thái Lan, Myanmar, Lào, Việt Nam (như trong 3 tấm hình 2, 3, 4 ở những ngôi chùa Khmer Nam bộ bên trên), hoặc trong hình 8 có hai vũ nữ khiêng quả chuông. Những vũ nữ này không phải là những vị thần chính thức nơi các tầng trời, mà chỉ được sử dụng trong việc trang trí nơi các đền, chùa (như trong hình 2, 3), hoặc tượng trưng cho những thần đất đai, thần bảo trợ, như tác giả Louis Frédéric đã viết bên trên.
Còn về những binh khí, mà Phật giáo gọi là pháp khí, tác giả Louis Frédéric có đề cập đến trong sách đã dẫn. Các loại vũ khí (Ayudha) gồm có: Gươm (Khadga), Kiếm thẳng 2 lưỡi sắc, Kiếm cong, Giáo và Đinh ba, Rìu, Cung tên. Ý nghĩa của những loại vũ khi mà ta gọi là pháp khí này là tượng trưng cho cuộc chiến đấu chống lại những thế lực xấu như ma quỷ, tham, sân, si, sự vô minh, mê muội, và cho việc bảo vệ Phật pháp. Đặc biệt nơi Cung tên còn tượng trưng cho sự tập trung tinh thần và minh triết, sự kết hợp giữa cung và tên có thể còn tượng trưng cho tình yêu.
Đến đây tưởng chừng đã hé lộ được hai phần ba đoạn đường, đã biết được ý nghĩa của vũ nữ, biết được ý nghĩa của vũ khí (Pháp khí) là cây cung và mũi tên trong tấm phù điêu ở hình 1. Nhưng than ôi, một đoạn văn khác cũng trong sách của tác giả Louis Frédéric trong chương viết về những vũ khí của Phật giáo, đã đưa những suy đoán tiếp theo của tôi vào ngõ cụt. Tác giả viết:
"Những vũ khí này không bao giờ được tìm thấy nơi những biểu tượng thuộc về các phái Phật giáo Nguyên Thủy. Trái lại, chúng được sử dụng rộng rãi để biểu thị các vị thần thuộc về các phái Mật tông, ở Tây Tạng cũng như ở Trung Hoa và Nhật Bản". Những pháp khí dưới dạng vũ khí, chỉ được thấy ở những nơi thờ tự của Phật giáo Đại thừa, mà các vũ nữ Apsaras lại là một trong những biểu tượng của Phật giáo Nguyên thủy.
Hình 11: Hộ pháp Đa văn Thiên Vương (多闻天王), tay phải cầm Bảo tháp, tay trái cầm thương 3 chĩa trong một ngôi chùa ở Nhật Bản. Ảnh Internet.
Hình 12: Một Hộ pháp tay cầm cung, tên được thờ trong chùa Đại thừa ở Trung Hoa. Ảnh Internet.
Từ điều khẳng định này, tôi chợt nhớ trong chính điện của những ngôi chùa Phật giáo Nguyên thủy chỉ thờ mỗi bức tượng Đức Phật Thích Ca, tượng phụ nữ chỉ có mỗi biểu tượng Apsaras nhưng không được thờ trong chính điện. Còn trong những ngôi chùa thuộc Phật giáo Đại thừa mới có tượng những vị thần hộ pháp khác trên tay mang những vũ khí (pháp khí), như kiếm, đao, thương, cung, tên...
Tôi tiếp tục thử đi tìm những hình ảnh của những vũ nữ Apsaras trên mạng, quả là tôi không thể tìm thấy ở đâu có hình ảnh vũ nữ Apsaras với những vũ khí nói chung, hoặc với cung tên nói riêng, như bức phù điêu đã dẫn. Như vậy tại sao lại có bức phù điêu mang hình ảnh Apsaras với cung tên mà ông bạn Bulukhin đã có, do con trai mang từ Myanmar, một đất nước của Phật giáo Nguyên thủy về tặng?
Đang phân vân, thì nơi một trang khác của quyển sách, tác giả Louis Frédéric có một tấm hình chụp một tượng Phật tại Myanmar, bức tượng Phật chụp trong tư thế Tọa thiền, hai chân xếp bằng, bàn tay phải trong tư thế ấn Xúc địa (Xúc địa ấn, tay tiếp xúc với mặt đất). bàn tay trái trong tư thế Thiền định. Nhưng điều đặc biệt nơi bức tượng Phật này là cặp kính trắng mạ vàng trên khuôn mặt. Phật đeo kính thì quả thật trên thế giới chắc chỉ có ở Myanmar.
Hình 13: Sách Tranh tượng & Thần phổ Phật giáo của Louis Frédéric.
Hình 14: Tượng Phật đeo kính ở Myanmar.
Apsaras cầm vũ khí (pháp khí), hoặc Phật đeo kính, có lẽ hình ảnh này ngoài đất nước Myanmar thì không đâu có, nhưng nó có ý nghĩa gì? Hay chỉ là một sự kết hợp có tính cách đơn thuần về nghệ thuật trang trí của họ? Có một điều ta cũng đừng quên, là bức phù điêu vũ nữ Apsaras với cung tên chỉ là một sản phẩm mỹ nghệ, như những sản phẩm mỹ nghệ khác chỉ có tính chất kỷ niệm, không phải là một cổ vật tôn giáo trong bảo tàng, hoặc là hình ảnh chính thức được đặt trong chùa (có phải thế mà bức phù điêu không hề có một dòng chữ chú thích?). Cho nên họ có cách điệu so với truyền thống tôn giáo chắc cũng không lạ, chẳng thấm vào đâu với cách điệu của tượng Phật thờ trong chùa được đeo kính. Sách vở hoặc những thông tin về nền văn hóa Myanmar có quá ít. Điều này chắc chỉ người dân Myanmar mới có thể giải thích được.
Đúng là bó tay chấm cơm với việc đặt một cái tên ý nghĩa cho bức phù điêu, khi ta chưa thể hiểu được hình ảnh trên tấm phù điêu nói lên điều gì? Tôi chỉ có thể tạm gọi tấm phù điêu của ông bạn Bulukhin là "Vũ nữ Apsaras bắn cung", theo đúng như hình ảnh của tấm phù điêu đã thể hiện.
Điều sau cùng tôi muốn nói trong bài viết này, là cám ơn ông bạn Bulukhin về tấm phù điêu thú vị của Myanmar. Nhờ có nó tôi mới thử tìm hiểu, và biết thêm được ít nhiều về Phật giáo Đại thừa, Phật giáo Nguyên thủy, và về nền văn hóa của đất nước Myanmar còn khá xa lạ.
Bổ sung theo gợi ý của ông bạn dungNobita:
Trên trang mạng Wikipedia viết về đất nước Myanmar, có chép, nền văn hóa Myanmar ảnh hưởng bởi Phật giáo và Braman (Ấn giáo Bà La Môn). Thần Rama là một vị thần quan trọng của đạo Hindu), tôi chép theo trang Wikipedia:
"
Rama (राम, Rama) là avatar (hóa thân) thứ bảy của vị thần Hindu Vishnu, và một vị vua của Ayodhya trong kinh Hindu. Rama cũng là nhân vật chính của sử thi Hindu Ramayana, trong đó kể lại uy quyền của mình. Thông thường người ta cho rằng Rama được sinh ra khoảng 1,2 triệu năm trước, trong Treta Yuga, tuổi kéo dài 1.296.000 năm. Rama là một trong những nhân vật và vị thần nổi tiếng nhiều nhất trong Ấn Độ giáo. đặc biệt các kinh điển Tỳ-thấp-nô và Vaishnava ở Nam và Đông Nam Á. Cùng với Krishna, Rama được coi là một trong những đại diện quan trọng nhất của Vishnu."
Tượng mỹ thuật thần Rama của đạo Hidu (Ấn Độ giáo). Ảnh của trang Ebay.
Ảnh thần Rama cầm cung tên trên trang mạng Wikipedia.
Trên trang Wikipedia cũng không có thông tin gì nhiều về vị thần Hindu này, có lẽ cung tên là vũ khí của vị thần Rama. Trang Wikipedia có nhắc đến sử thi Raman. Tôi thử tìm trên mạng, có trang chép về Sử thi Ramayana. Tôi copy lại dưới đây:
"Thataka ném chiếc đinh ba về phía Rama. Trong khi chiếc đinh ba đang bay tới, rừng rực lửa hồng, Rama giương cung lên, bắn một mũi tên dập tan chiếc đinh ba ra làm trăm mảnh. Sau đó, mụ ta hốt luôn tất cả sỏi đá ném đi mong đè bẹp kẻ thù. Rama lại bắn mấy mũi tên nữa và biến tất cả những thứ đó thành ra vô hiệu. Cuối cùng một mũi tên của Rama xuyên qua họng con quỷ dữ và chấm dứt cuộc đời của nó; và cũng từ đó Rama bắt đầu nhận lấy sứ mệnh của mình là diệt trừ quỷ dữ và tội ác trong cõi trần này. Các thần tụ hợp trên trời bày tỏ nỗi vui mừng và niềm sảng khoái, rồi nói với Vivamitra: "Ôi, tôn sư, người là bậc thầy của các thứ vũ khí, xin người hãy đem tất cả hiểu biết và quyền lực của người truyền lại cho cậu bé này không chút e dè. Cậu ta là một vị cứu tinh". Vivamitra làm đúng theo lời dặn này là đã dạy cho Rama tất cả những môn cần thiết cho việc sử dụng vũ khí. Sau đó ít lâu, các vị thần đứng đầu từng loại ashiras (vũ khí) kính cẩn hiện lên trước mặt Rama và tuyên bố: "Giờ đây, chúng tôi là người của Ngài, xin Ngài cứ ra lệnh cho chúng tôi, không kể ngày đêm".
Như vậy đã rõ, đó là hình ảnh của thần Rama dùng cung tên giết chết con quỷ dữ Thataka. Bức phù điêu Apsars của bác Bu có thể là sự kết hợp giữa Phật giáo Nguyên Thủy (với hình ảnh Apsaras, dáng điệu của người bắn cung trong phù điêu rất giống tư thế múa của Apsaras), và sử thi về vị thần Rama của đạo Hindu (Ấn giáo). Hoặc đây là hình ảnh của thần Raman chứ không phải là vũ nữ Apsaras, và ý nghĩa bức phù điêu của bác Bu là diễn tả lại chiến tích của thần Rama giết quỷ dữ.
Rất cám ơn ông bạn dungNobita đã tìm ra manh mối để có thể "giải mã" cho bức phù điêu của bác Bu. Nhưng tên gọi có thể đặt cho bức phù điêu xin vẫn giữ nguyên theo đề nghị của ông bạn Bulukhin là "Vũ điệu bắn cung".
Ghi chú:
(*) Thượng tọa Thích Lệ Trang, Phó Trưởng ban Nghi lễ Phật giáo Trung Ương, Trưởng Ban Nghi lễ Phật giáo TP. HCM, Trong sách viết về Âm nhạc, GS. Trần Văn Khê khi viết về Âm nhạc trong nghi lễ Phật giáo có viết, đã tham khảo nơi Thượng tọa Thích Lệ Trang.
(**) Tranh tượng & Thần phổ Phật giáo, Louis Frédéric, Phan Quang Định dịch, NXB Mỹ Thuật - 2005. Bạn nào muốn tìm hiểu về những Tranh, tượng & Thần phổ của Phật giáo nên đọc quyển sách này.